Chương 7
Editor: Qing Yun

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan học theo Sở Thiên Tầm, ăn mặc chỉnh tề rồi nằm lên giường.

Hôm qua bọn họ đã bị dọa sợ cả ngày.

Ban đêm, trong trường thỉnh thoảng vang lên tiếng la hét, bọn họ sợ hãi đến hơn nửa đêm, vất vả chịu đựng đến gần hừng đông mới mơ màng chợp mắt, nhưng chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng ầm ầm ngoài cửa đánh thức.

Hàn Huyên lập tức ngồi dậy: “Xảy, xảy ra chuyện gì thế?”

Cam Hiểu Đan ở đối diện cũng quay sang nhìn cô ấy.

Cả hai đều lo sợ bất an, mờ mịt không biết làm sao.

Sở Thiên Tầm đi ngủ mà đến giày cũng không tháo ra. Lúc này cô đã bước xuống khỏi giường, đang đứng ở trước cửa sổ.

Cô xốc một góc rèm cửa nhìn ra ngoài: “Quân đội đến đây. Ăn chút gì rồi cầm túi lên, chúng ta đi theo quân đội.”

Bên đường phía đối diện cổng trường đại học H là một sườn núi dốc, đường lên sườn núi có biển báo “Khu vực quân sự, người không phận sự miễn vào.”

Trong núi chính là nơi đóng quân của một binh đoàn.

Sau khi tận thế buông xuống, quân đội nhanh chóng đưa ra phương án ứng đối, bọn họ tổ chức trận phản kích đầu tiên giữa con người với ma vật.

Ma vật giai đoạn đầu ngoài hình dáng khủng bố thì thực tế hành động rất chậm chạp, lực công kích kém, bọn chúng bị vũ khí nóng của loài người áp chế dễ dàng.

Nhưng theo tốc độ lây bệnh của ma chủng, ma vật cũng tiến hóa liên tục, quân đội loài người nhanh chóng thất bại thảm hại trước ma vật không ngừng tiến hóa mạnh lên.

Bây giờ xe tăng và xe thiết giáp của bộ đội lục chiến đang ầm ầm xông lên trước mở đường.

Trên bầu trời thỉnh thoảng có máy bay chiến đấu xẹt qua.

Phía sau xe tăng mở đường là đoàn xe tải chở bộ đội võ trang ngồi sắp hàng chỉnh tề.

Không ít xe đã bị dính vết máu, nhưng vẻ mặt các chiến sĩ đều nghiêm túc bình tĩnh, không bị hoảng loạn quá độ.

Sáng sớm, thành phố bị tiếng xe ầm ầm đánh thức.

Người dân kinh hoàng suốt cả đêm sôi nổi nhô đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Có không ít người lục tục cầm hành lý theo đuôi bộ đội, có người đi bộ, có người lái xe, ai cũng bám sát không dám lơ là.

Dần dần một đội ngũ khổng lồ được hình thành.

“Thiếu tướng, người dân đi theo chúng ta.”

Thiếu tướng dẫn binh nhận được báo cáo của cấp dưới.

“Để bọn họ đi theo, tuy rằng bây giờ chúng ta vẫn chưa nhận được lệnh cứu viện nhưng cũng không thể bỏ mặc người dân, ai đi theo được thì cứ để họ đi. Đặc biệt là sinh viên đại học H, cố gắng bảo vệ bọn họ.” Thiếu tướng trung niên đưa ra quyết định: “Nhưng mà! Một khi phát hiện ai có dấu hiệu ma hóa thì giết ngay lập tức, không cần báo cáo lại!”

Sở Thiên Tâm đứng trong nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cô ngẩng đầu, bàn tay ướt dầm dề chống lên gương.

Trong gương là một khuôn mặt trẻ tuổi, mềm mại, trắng nõn, không rành thế sự, hoàn toàn không giống khuôn mặt trước khi cô sống lại.

Chỉ có đôi mắt kia để lộ ra linh hồn đã trải qua bao năm tháng gian nan là khớp với linh hồn mười năm sau của cô.

Con đường đã từng đi qua này, bây giờ cô phải đi lại từ đầu một lần nữa.

Sở Thiên Tầm đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đeo bao tay vừa hỏi: “Xong hết chưa? Phải đi rồi.”

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan vội vàng cầm đồ ăn trong tay ăn ngấu nghiến mấy miếng.

Bắt đầu từ trưa qua bọn họ đã không ăn được bao nhiêu, cho nên bây giờ mới cố nhét bát mì nóng hầm hập vào bụng theo yêu cầu của Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm đứng trước cửa sổ, cô lấy một chiếc ròng rọc ra, móc đầu cố định lên cửa sổ, phần dây thì tung ra bên ngoài.

Sau đó cô ném một cái ba lô xuống dưới, cái khác thì đeo trên lưng.

Cái ba lô dư ra kia là cô chuẩn bị cho Phó Nhị Ngốc, nếu có thể gặp được ở trên đường thì cái ba lô này coi như trả ơn anh ấy, đương nhiên tiền đề là mọi chuyện phải xảy ra như trước khi cô sống lại.

“Thiên Tầm, mày mua cái ròng rọc này lúc nào đấy?”

“Bọn mình phải bò xuống từ cửa sổ á?”

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan chấn động, phòng của bọn họ ở mãi tầng ba.

Sở Thiên Tầm hắt cằm ra hiệu về phía cửa phòng đang bị bàn lấp kín.

“Chẳng lẽ bọn mày nghĩ đi ra từ cửa chính à?”

Có một lượng lớn máu chảy vào phòng qua khe cửa, bây giờ vết máu đã khô thành màu đen, bọn họ không thể tưởng tượng được đêm qua ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì.

Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan trắng mặt lắc đầu, cả hai đồng ý kế hoạch của Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm đứng ở cửa, cô mặc bộ đồ bảo hộ, chân đi giày quân dụng, tay đeo bao tay màu đen, cõng một chiếc ba lô thể thao, trên eo là chiếc đao dài, trên đùi là một chiếc gao găm.

Lấy lực tay và tốc độ phản ứng của cô bây giờ, khả năng làm mất vũ khí là cực cao, có lẽ chém một đao xuống còn gặp chuyện đao đâm sâu vào người ma vật sau đó không rút đao ra được, cô chỉ có thể vừa chạy vừa nghĩ cách thay đổi thôi.

Cho nên cô không cố đi tìm vũ khí phù hợp, chỉ chuẩn bị một chiếc đao nhẹ nhàng để làm vũ khí giai đoạn đầu.

Sở Thiên Tầm buộc chặt dây vào bụng sau đó chậm rãi đi xuống.

“Nhìn hiểu không? Tao đi xuống trước, bọn mày theo sau nhé.”

“Thiên… Thiên Tầm, tao không dám.” Cam Hiểu Đan muốn khóc.

Sở Thiên Tấm nhìn cô ấy, cô nâng đồng hồ trên cổ tay: “Tao chỉ chờ bọn mày mười phút, nếu không xuống tao sẽ đi trước.”

Lúc nói lời này, cô đã đạp một chân lên tường, một chân nắm dây thừng, lấy tư thế vô cùng thuần thục trượt xuống một cách dễ dàng.

Sở Thiên Tầm đứng dưới tầng một, đầu tiên cô cẩn thận xem xét khắp nơi, vận may rất tốt, xung quanh không có ma vật xuất hiện.

Cô cởi dây thừng, vừa buông tay là dây thừng tự động kéo về tầng ba.

Hàn Huyên đón được dây thừng, cô ấy cắn chặt răng buộc dây lên eo.

“Huyên à,” Hàm răng của Cam Hiểu Đan run lên: “Thật, thật sự phải xuống hả.”

“Hiểu Đan, Thiên Tầm nói đúng, không ai có thể giúp chúng ta được, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.” Hàn Huyên leo lên cửa sổ, cô ấy lau những giọt mồ hôi không biết cố gắng trên mặt, cắn răng nhắm mắt trượt xuống dưới.

Tốc độ của ròng rọc không nhanh, Hàn Huyên leo qua các cửa sổ tầng dưới, nhìn vào từ bên ngoài có thể thấy cửa phòng ngủ mở rộng, đồ đạc trong nhà rơi rác tứ tung, giữa sàn nhà là một thi thể trẻ tuổi máu me đầm đìa nằm ngửa mặt, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Đó là đàn em khóa dưới thường gặp khi đi lên cầu thang.

Hàn Huyên không dám nhìn kỹ, cô ấy chảy nước mắt quay mặt sang chỗ khác.

Khi hai chân sắp sửa chạm xuống mặt đất, đột nhiên có tiếng động vang lên sau cánh cửa phòng trộm của tầng một, có mấy ngón tay dính máu thò qua khe hở, một quái vật đỏ lòm không có da muốn vươn tay về phía cô ấy qua cánh cửa.

Hàn Huyên đang định hét lên thì một bàn tay đeo bao tay màu đen vươn ra bịt kín miệng cô ấy, cũng đỡ cô ấy về phía sau.

“Đừng sợ, nó không ra được.” Sở Thiên Tầm nói ở phía sau cô ấy.

Cam Hiểu Đan run rẩy đặt chân lên cửa sổ.

Cô ấy nhìn độ cao của tầng ba và những ma vật đang đi quanh sân trường, dù thế nào cũng không dám nhảy xuống.

Sở Thiên Tầm nhìn cô ấy, cô nâng cánh tay dùng ngón tay gõ lên đồng hồ.

Mày không xuống thì bọn tao đi trước đấy. Cô nói bằng khẩu hình.

Cam Hiểu Đan lập tức không kìm được nước mắt, cô ấy không dám ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi. Cuối cùng cũng nhắm mắt, túm dây thừng thả người nhảy xuống, dây ròng rọc đưa cô ấy chậm rãi xuống đất.

Khi Hàn Huyên đón được Cam Hiểu Đan, cô ấy vẫn còn khóc nức nở.

“Đi thôi.” Sở Thiên Tầm rút đao ra, cô khom lưng cẩn thận đi về phía cổng trường.

Đường phố phía xa vang lên tiếng súng và pháo nổ kịch liệt.

Rất nhiều ma vật bị hành động theo quy mô lớn của bộ đội hấp dẫn, bọn chúng tụ đến đấy sau đó bị quân đội tấn công mãnh liệt.

Một vài sinh viên gan lớn cũng đi ra như nhóm Sở Thiên Tầm, bọn họ lén lút ló đầu ra khỏi ký túc xá, sau đó chạy về phía cổng trường.

Có người dẫn đầu, những sinh viên khác cũng dứt khoát đi theo, người sống sót dần tụ lại thành một đội ngũ lâm thời.

Ba người Sở Thiên Tầm kẹp trong nhóm người cùng di chuyển ra ngoài.

Phía cuối đội ngũ đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai.

Mấy quái vật khổng lồ bị tiếng động của sinh viên hấp dẫn, bọn chúng lung lay xuất hiện trong bóng râm, kéo cơ thể thối rữa chạy theo.

Đội ngũ lập tức xôn xao, bọn sinh viên tranh nhau chạy về phía trước.

Trong nhóm người cuối cùng có một bạn nữ thân hình mập mạp té ngã lăn quay xuống đất.

Có một con ma vật chỉ còn cách cô ta mấy chục bước chân.

Cô ta bị dọa sợ, chân mềm nhũn không đứng dậy được, chỉ có thể la hét cầu cứu.

Sở Thiên Tầm quay đầu nhìn lại, thấy đồ ngốc Phó Quốc Húc kia thở hồng hộc chạy đến túm chặt cánh tay bạn nữ.

“Nhanh, đứng lên nhanh.” Chính anh ấy cũng sợ trắng mặt.

Sở Thiên Tầm thở dài, thì ra dù bây giờ cô không ngã thì vẫn có cảnh tượng Phó Quốc Húc đỡ người bị ngã lên.

Có lẽ bạn nữ bị ngã quá mập, khiến cho Phó Quốc Húc kéo mãi cũng không kéo lên được.

Ma vật máu me đầm đìa đã cách bọn họ khoảng năm bước.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Bạn nữ nước mắt nước mũi ròng ròng, cuồng loạn la hét, cô ta túm chặt Phó Quốc Húc như túm được cọng rơm cứu mạng.

Trong lúc lôi kéo, cô ta làm Phó Quốc Húc cũng ngã xuống đất còn chính mình thì nương lực kéo này để ngồi dậy, vừa lăn vừa bò về phía trước.

Phó Quốc Húc bị té ngã sấp xuống, vừa lật người lại thì thấy một khuôn mặt khủng bố xuất hiện trước mặt, nó đang cúi đầu nhìn anh ấy.

Một nửa khuôn mặt của ma vật là khuôn mặt của một bạn nữ rất xinh đẹp, để tóc mái bằng đen thẳng, đôi mắt to vô thần, miệng như bị thứ gì đó gặm nham nhở, rách nát tàn khuyết, máu tươi đầm đìa, máu đen đặc sệt kia thậm chí còn rơi xuống mặt Phó Quốc Húc.

“Mình xong đời.” Phó Quốc Húc ngồi dưới đất, người anh ấy cứng đờ không thể động đậy được.

Bỗng nhiên một đôi ủng màu đen xuất hiện trước mắt anh ấy, cái chân kia đá lên khuôn mặt máu me đầm đìa của ma vật, làm ma vật ngã ngửa xuống đất.

Phó Quốc Húc nhìn thấy đàn em năm ngày trước còn dùng dáng vẻ xinh xắn đáng yêu vay tiền của mình, cô giơ một chân đá ngã con ma vật, cánh tay trắng nõn vung đao chém bảy tám nhát không chút do dự.

Cổ con ma vật bị chém nát nhừ, nó nằm ngay đơ không nhúc nhích.

Đàn em khuôn mặt xinh đẹp, tay chân nhỏ nhắn kia đạp một chân lên vai quái vật, cô đang dùng sức rút cây đao bị cắm sâu vào người ma vật ra.

Cô tiến đến, một tay cầm đao, một tay dính máu còn lại vươn ra với chính mình: “Anh mau đứng lên đi.”

Chương 6 | Chương 8

3 bình luận về “[MCBX] Chương 7

  1. Cam Hiểu Đan và Hàn Huyên thật ra đều nhanh chóng thích nghi, một phần là nhờ sợ dẫn dắt của nu9, vậy nên rất mong được nhìn thấy tương lai của họ

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này