Chương 10
Editor: Qing Yun
Sắc trời dần tối sầm xuống dưới sự đề phòng căng thẳng của mọi người, đợi một lúc vẫn không thấy ma vật xuất hiện lại, không biết nó đang ẩn núp hay là đã bỏ đi.
Ánh đèn vàng cam của ô tô đánh tới từ con đường phía sau.
Mấy chiếc xe quân dụng chạy tới, cửa xe vừa mở, một đội chiến sĩ võ trang cầm súng ống khom lưng nhảy xuống.
Mỗi người họ đều cao lớn mạnh mẽ, trên mặt bôi vệt sáng, mặc quân phục tối màu, bên ngoài là áo bảo hộ, tay đeo bao, trên đầu đội mũ chống đạn.
Bọn họ vừa xuống xe đã phối hợp ăn ý với nhau nhanh chóng khống chế các nơi.
Dẫn đầu là một người trung úy, ông ta đưa giấy chứng nhận ra cho đội trưởng Lâm xem.
“Đội đặc chiến, Ngô Hạo. Tình huống chỗ này thế nào?” Trung úy Ngô Hạo giới thiệu ngắn gọn sau đó dò hỏi tình huống.
“Báo cáo thủ trưởng, chỗ này xuất hiện một con ma vật có tốc độ rất nhanh, chiến sĩ bên ta thương vong rất lớn.”
Ngô Hạo nhíu mày, vừa rồi đại đội cũng gặp phải một con ma vật không giống bình thường, con ma vật kia có vỏ ngoài cứng rắn, lực lượng mạnh mẽ, chiến sĩ bình thường hoàn toàn không phản ứng kịp, phải trả giá rất lớn mới đánh hạ được nó.
“Lúc trước cũng từng xuất hiện một con ma vật rất mạnh, chúng tôi đã đánh hạ nó. Bây giờ đường đi đã được đả thông, thủ trưởng hạ lệnh tăng tốc hành quân, anh yểm trợ người dân ở đây nhanh chóng rút lui. Chúng tôi hỗ trợ cản phía sau.”
“Đồng chí trong đội đặc chiến có thể đến chi viện thật sự là quá tốt.” Đội trưởng Lâm và Ngô Hạo nắm tay nhau, trong lòng ông ta thở phào một hơi, ông ta bắt đầu phái binh lính dàn xếp lại người dân, kêu gọi người dân bắt đầu rút lui theo con đường phía trước.
Con ma vật vừa rồi có tốc độ quá nhanh, ông ta và các chiến sĩ hoàn toàn không bắt giữ được hành động của nó chứ đừng nói tới việc giết nó, có thể đánh lui được nó đều là nhờ cô sinh viên kia hỗ trợ.
Đội trưởng Lâm đưa mắt tìm tòi trong đám đông, cô sinh viên có thương pháp lợi hại đang cầm súng đề phòng đi về phía bọn họ.
Sở Thiên Tầm đi đến trước mặt chỉ huy đội đặc chiến, cô dứt khoát nói ra đặc điểm của ma vật: “Ma vật tốc độ nhanh, tứ chi có lực hấp dẫn, có thể di chuyển nhanh chóng trên mặt tường. Lực phòng ngự không cao, viên đạn bình thường có thể đánh rách da, trước mắt đã bị thương nhưng vẫn chưa rời đi xa, có thể nhìn ra điểm yếu là ở cổ.”
Cô nghe thấy lời nói chuyện của trung úy, suy đoán ma vật bọn họ từng gặp là Độn Hành giả cấp một.
‘Độn Hành giả’ da thịt rắn chắc, lực lượng mạnh mẽ, nhược điểm là ở bụng. Khác hoàn toàn với ‘Du Đãng giả’ xuất hiện ở đây.
Nếu dùng chiến thuật đối phó với Độn Hành giả dùng cho Du Đãng giả, chỉ sợ những chiến sĩ này phải trả giá rất lớn.
Cái gọi là người thạo nghề ra tay là biết được hay không. Chiến đội này vừa xuống xe, vài hành động phối hợp đơn giản cũng đủ để Sở Thiên Tầm biết rốt cuộc cũng xuất hiện người có thể giúp đỡ.
Sở Thiên Tầm chia sẻ tin tức về ma vật cho bọn họ, đồng thời cũng muốn tìm hiểu vị trí thi thể của Độn Hành giả mà bọn họ đã đánh hạ. Cô muốn lấy tinh thạch trong người nó.
Ngô Hạo nhìn nữ sinh viên trước mặt, cô gái này cầm súng tới, bước chân phù phiếm, tốc độ thong thả, rõ ràng là người chân yếu tay mềm. Đến phản lực của súng cũng không chịu nổi, còn phải lót khăn trên vai để chống đỡ.
Vì thế Ngô Hạo gắn cho cô một nhãn dán: Yếu.
Không cần biết là nam hay nữ, bây giờ ông ta không cần kẻ yếu, vì thế ông ta nhíu mày nói: “Sinh viên đừng rước thêm phiền toái.”
Sở Thiên Tầm không nói, trong lòng cô cũng nhanh chóng dán một nhãn lên người quân nhân này: Ngu xuẩn.
Đội trưởng Lâm còn chưa kịp đáp lời thì Ngô Hạo đã quay lại nói với ông ta: “Có phải chỗ này có rất nhiều sinh viên đại học H không? Chúng tôi nhận lệnh đến tìm kiếm sinh viên năm ba tên là Phó Quốc Húc, anh sắp xếp tìm kiếm đi.”
Sở Thiên Tầm lướt qua ông ta ho to với đám người phía sau: “Phó Quốc Húc!”
Phó Quốc Húc đang ngồi xổm trốn sau bồn hoa, nghe thấy cô gọi thì lập tức đứng lên.
“Em gọi anh à? Có chuyện gì thế?” Trong lòng anh ấy còn thấy khá vui vẻ vì Sở Thiên Tầm gọi mình.
Ai ngờ Sở Thiên Tầm đột nhiên lạnh mặt, cô nâng súng bắn liên tiếp về phía anh ấy.
Ba tiếng súng bùm bùm bùm vang lên.
Phó Quốc Húc cảm thấy có gì đó dính dính bắn lên mặt mình, anh ấy duỗi tay sờ một cái, trên tay lập tức dính đầy chất lỏng màu vàng.
Một con ma vật trơn bóng rơi xuống bên chân anh ấy, nó cuộn tròn cơ thể xanh lơ rồi lăn trên đất một vòng, chất lỏng màu vàng chảy đầy đất.
Du Đãng giả sơ cấp bị chọc giận hoàn toàn, nó há mồm cất tiếng kêu đáng sợ như tiếng la khóc the thé của trẻ con, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía Sở Thiên Tầm đã làm nó bị thương liên tục.
Sở Thiên Tầm nhanh chóng lui về phía sau đồng thời bình tĩnh nổ súng, mặc dù đang chạy nhưng phát súng nào của cô cũng có thể đánh trúng vào cổ ma vật.
Mỗi loại ma vật đều có nhược điểm riêng không quá giống nhau, ma vật loại hình tốc độ như Du Đãng giả có tinh thể được giấu ở cổ, nhược điểm của chúng cũng ở cổ, đây là những kiến thức cơ bản của người thời kỳ sau tận thế, chỉ là hiện tại ngoài Sở Thiên Tầm ra thì không có ai biết điều này.
Chiến sĩ đội đặc chiến phản ứng lại đầu tiên.
Năng lực hành động và đầu óc của bọn họ đều cực kỳ ưu việt, cả đám đuổi kịp tốc độ của ma vật, hỏa lực mạnh mẽ nhanh chóng tập trung trên người nó.
Dưới cường độ tấn công như vậy, ma vật bị khơi dậy hung tính, nó lấy tốc độ không thể tưởng tượng lao về phía Sở Thiên Tầm, chỉ giây lát đã bổ nhào đến trước mặt cô.
Ma vật khủng bố dữ tợn nhào về phía nữ sinh yếu đuối, tựa như chỉ giây sau nó sẽ xé tan cô gái đó ra.
Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở theo dõi, cô gái kia lại hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Cô nhìn chằm chằm ma vật đang đánh tới không chớp mắt, bình tĩnh bắn ra một phát súng, cho đến khi ma vật ở gần ngay trước mắt mới vứt súng ống đi đồng thời rút chiếc dao găm trên đùi giơ ra trước mặt để phòng ngự.
Ngô Hạo đứng gần Sở Thiên Tầm nhất, ông ta gầm lên một tiếng rồi cũng rút dao găm ra nhào lên chuẩn bị cứu viện.
May mắn chính ra lớp phòng ngự của con ma vật này yếu hơn con ma vật họ đã gặp rất nhiều.
Con ma vật lao đến trước mặt Sở Thiên Tầm đã như nỏ mạnh hết đà, cuối cùng nó đè lên người Sở Thiên Tầm rồi ngã xuống.
Sở Thiên Tầm bị cơ thể ma vật che kín mít không thể động đậy được.
Các đội viên đội đặc chiến của Ngô Hạo lập tức vây quanh con ma vật, bọn họ giơ súng nhưng không dám bắn vì sợ ngộ thương cô gái đang ở dưới thân ma vật.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
“Cô gái, nghe được xin hãy trả lời!”
Cơ thể mềm oặt của ma vật khẽ động, cô gái thể chất ‘yếu đuối’ kia đẩy mạnh cánh tay của ma vật ra sau đó bò ra khỏi người nó.
Cô sờ soạng một hồi ở cổ ma vật như xác nhận ma vật có chết thật hay không, hoàn toàn không ngại bàn tay dính đầy chất lỏng màu vàng của ma vật.
Sau đó cô vui vẻ nhảy vài cái, đút tay vào túi nói: “Mới thế đã chết, may mắn thật.”
Ngô Hạo nhìn cô nữ sinh bị mình dán cho cái nhãn ‘yếu đuối’ này, ông ta chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Đối mặt với ma vật khủng bố đột nhiên xuất hiện, dù là binh lính tốt nhất của ông ta cũng không có tố chất tâm lý mạnh mẽ cỡ này, càng đừng nói có thể bình tĩnh đối phó.
Đến tận lúc này Phó Quốc Húc mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, anh ấy vội vàng chạy lên.
“Em không sao chứ?”
Ngô Hạo nhìn anh ấy, hỏi: “Cậu chính là Phó Quốc Húc à?”
“Đúng vậy.” Khuôn mặt bụ bẫm của Phó Quốc Húc xuất hiện vẻ mờ mịt.
Ngô Hạo lấy điện thoại ra so sánh người thật với ảnh chụp, ông ta gật đầu nói: “Quân đoàn trưởng Phó Chấn Hùng nói chúng tôi đón cậu đi cùng, cậu lên xe với chúng tôi đi.”
Phó Quốc Húc a một tiếng sau đó vui mừng vô cùng, quân đoàn trưởng mà Ngô Hạo nói chính là ông nội anh ấy.
“Tốt quá rồi, có thể cho bạn em đi cùng không?”
Ngô Hạo nhìn thoáng qua Sở Thiên Tầm rồi gật đầu đồng ý.
“Thiên Tầm, ông nội anh phái người đến đón anh, em đi cùng anh nhé.” Phó Quốc Húc trưng cầu ý kiến của Sở Thiên Tầm, anh ấy lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thật lòng thấy vui vì thân phận đặc thù của mình, suốt dọc đường được đàn em cứu mấy lần, cuối cùng cũng có thể báo đáp một chút.
Sở Thiên Tầm xoa viên tinh thạch nhỏ trong túi, đó là viên ma chủng cô vừa lấy được trên cổ Du Đãng giả.
Tinh thạch của ma vật cấp một chỉ nhỏ như hạt táo, ẩn nấp không dễ phát hiện, nếu không phải đã từng đụng vào vô số lần thì đúng là không có cách nào âm thầm lấy được tinh thạch rồi bỏ vào túi mình như vậy.
Đây chính là giai đoạn cô cần có tinh thạch nhất.
Cô muốn đi con đường của mình, nhưng trong lòng lại nhớ thương thi thể Độn Hành giả mà Ngô Hạo nói, cô hy vọng mình có thể tìm hiểu được vị trí thi thể của ma vật.
Cô gật đầu đồng ý sau khi suy tư một lúc: “Được, vậy em đi với mọi người một đoạn. Nhưng em muốn đến Lộ Đảo, chúng ta vẫn phải tách ra trên đường đi.”
“Hàn Huyên và Cam Hiểu Đan thì sao? Bọn họ đâu rồi?”
Phó Quốc Húc nhìn quanh tìm người, vừa rồi quá loạn, sắc trời lại tối đen, không biết hai cô gái này đã bị dòng người đưa đi đâu rồi.
Góc đường nơi xa vang lên tiếng đông đông đông.
Tiếng động kia mỗi lần vang lên và mặt đất lại chấn động nhẹ một cái.
Sắc mặt Ngô Hạo trở nên khó coi.
Ông ta biết đây là cái gì, vừa rồi bọn họ đã chiến đấu với con ma vật loại này, da thịt cứng rắn, gần như đao thương bất nhập, hơn nữa lực lượng của nó lớn vô cùng, cực kỳ có đối phó.
Trong mắt Sở Thiên Tầm lộ ra sự hưng phấn, tốt quá, nghĩ cái gì là cái đó tới.
Ma vật đang đến chính là Độn Hành giả cấp một, trí lực thấp, hành động chậm chạp, nhược điểm dễ thấy. Bây giờ trong tay cô có súng, bên người có chiến độ làm tay đấm miễn phí, liệu còn thiên thời địa lợi nào tốt hơn lúc này sao?
Sở Thiên Tầm suýt chút nữa là không khống chế được tiếng cười.
Dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người, một bóng dáng cao lớn dần dần xuất hiện, thân hình nó giống như một người mập mạp bình thường — nếu người nó không cao bằng ba tầng lầu thì thật sự chính là như vậy.
Người khổng lồ cao lớn bước đi thong thả, thịt mỡ trên người rung rinh theo từng bước đi, hai mắt nó cách xa nhau, gần như bị kéo lên hai bên trái, môi dài rộng, nước miếng chảy xuống như trời mưa.
“Đội một, mang Phó Quốc Húc và bạn nữ này đi. Đội trưởng Lâm, dẫn người dân lùi lại, đội hai, đội ba xông lên cùng tôi.” Ngô Hạo nhanh chóng ra lệnh.
Sở Thiên Tầm xoa bả vai: “Tôi ở lại cùng mọi người.”
“Thiên Tầm!” Phó Quốc Húc vội vàng muốn khuyên bảo.
Sở Thiên Tầm đã cầm súng lên đuổi kịp các chiến sĩ đặc chiến, cô vẫn tay với anh ấy: “Anh đi trước đi.”
Phó Quốc Húc cắn môi không nói ra lời, anh ấy biết giờ mình ở lại cũng chỉ là gánh nặng.
Những anh chị họ trong nhà đã từng trêu cợt anh ấy mềm yếu vô dụng, tay trói gà không chặt.
Anh ấy hoàn toàn không để ý, còn cảm thấy anh chị em ngu ngốc, bị người già trong nhà tẩy não, phồn hoa tốt đẹp không đi hưởng thụ mà lại phải vào quân doanh chịu khổ.
Đến giờ phút này anh ấy khoảng hốt chạy lên xe, được bảo vệ đưa đi xa khỏi chiến trường, chỉ có thể nhìn qua cửa kính xe loang lổ, nhìn những bóng lưng đĩnh bạt đi ngược lại đám đông nghênh đón ma vật.
Trong lòng Phó Quốc Húc dâng lên sự hối hận vô bờ.
Quả thật, con người ta sẽ hối hận về việc mình chưa làm hơn là việc mình đã làm
ThíchĐã thích bởi 1 người