Chương 22
Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên đang ở trên không trung, thể nghiệm tới một loại cảm giác không có trọng lực mãnh liệt.
Anh rời xa mặt đất, sau bức tường đổ nát trên mặt đất có vô số quái vật hình thái dữ tợn trào ra khỏi đám bụi mù, chúng giương nanh múa vuốt đuổi theo sau bọn họ.
Kỳ lạ chính là anh không thấy sợ hãi như thường ngày, tất cả lực chú ý của anh đều tập trung ở cánh tay đang ôm chặt eo mình.
Có một người khiêng anh trên vai, vác anh chạy một đường như bay, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay của người kia.
Trong tầm mắt của anh chính là một đôi chân đang chạy vội, chiếc ủng màu đen đạp lên thân cây, dựa vào phản lực của cành khô để nhảy lên cao.
Hai người bay trên không rồi rơi xuống bụi cỏ trên đất, làm cỏ cây ở đó bị hất văng khắp nơi.
Người kia vác anh chạy như điên, cảnh vật hai bên đường bị bỏ lại phía sau, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Bọn họ dần đuổi theo xe vận tải phía trước.
Cửa sau thùng xe mở rộng, người trong đó hét to kêu bọn họ nhanh lên, đồng thời nôn nóng vươn tay ra với họ.
Trong lúc tầm nhìn đong đưa, Diệp Bùi Thiên nhớ lại những ngày đầu tận thế.
Khi đó anh cho rằng mình đã chết, nhưng không thể tưởng tượng được rằng mình lại ‘tỉnh’ dậy trong vũng máu tươi.
Anh bị thương rất nặng, bụng bị vỡ ra rồi, cánh tay bị mất một nửa, nhưng không biết vì sao vẫn có thể đi được.
Anh che bụng, đề phòng có nội tạng trong đó rơi ra.
Trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng, anh cảm thấy mình bị thế này là không sống nổi nữa, rất sợ mình sẽ chết đi.
Diệp Bùi Thiên lảo đảo đi tới khu nhà xưởng, vừa đi vừa xin giúp đỡ với người trên đường.
Có một chiếc xe pickup chạy đến, trên xe có đầy người, đều là một vài gương mặt quen thuộc của nhà xưởng, những người đó đều là đồng nghiệp của bố mẹ, có mấy người trong đó còn là hàng xóm nhìn anh lớn lên.
Diệp Bùi Thiên vươn tay cầu cứu,
“Cứu cháu với… Cháu không muốn chết.” Anh vươn tay ra nhưng không ai đáp lại, xe bán tải cứ thể lao đi mất.
Những người trên xe ngoái đầu nhìn lại anh, mặt mũi ai nấy cũng tràn đầy sợ hãi, họ nhìn anh cùng với quái vật đang đuổi theo phía sau.
“Quái vật!” Những người đó nói anh như vậy. Cho đến khi Diệp Bùi Thiên bị quái vật phía sau theo kịp, ấn ngã xuống đất, anh vẫn còn cố vươn tay ra: “Cứu cháu với, đừng bỏ cháu lại, cháu không phải quái vật, cháu là người!”
***
Cao Yến nắm chặt tay lái, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, chân dẫm mạnh xuống chân ga, lái xe vận tải chạy như điên trên đường.
Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Trong gương chiếu hậu là xúc tua dài đang bay múa, quái vật không da máu me đầm đìa, tất cả quậy ở bên nhau đuổi theo xe.
“Chạy chậm một chút, chị Thiên Tầm vẫn chưa đuổi kịp!” Giang Tiểu Kiệt ngồi ở ghế phụ nói với cô ấy.
Cao Yến hô hấp dồn dập, đầu đầy mồ hôi, hoàn toàn không nghe rõ Giang Tiểu Kiệt đang nói cái gì.
Giang Tiểu Kiệt lập tức ngưng ra một cột băng đâm vào cổ Cao Yến: “Nói chị lái chậm một chút! Có nghe thấy không!”
Cao Yến giật mình, ấy vậy mới thoát khỏi trạng thái căng thẳng cực độ.
“Ừ, ừ, chị lái chậm lại, chậm lại, Thiên Tầm vẫn chưa đi lên.”
Cô ấy vừa nói vừa thở phì phò, không dám nhìn gương chiếu hậu nữa, chân cũng buông lỏng để tốc độ chậm lại.
Trên nóc thùng xe vang lên tiếng vang lớn.
“Chạy với tốc độ nhanh nhất!” Tiếng quát của Sở Thiên Tầm truyền vào từ nóc xe.
Dù là Cao Yến và Giang Tiểu Kiệt ở đầu xe hay là Phùng Thiến Thiến, Phùng Tuấn Lỗi và Cam Hiểu Đan trong thùng xe cũng đều nghe được, bọn họ như tìm được chỗ dựa, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sở Thiên Tầm đỡ Diệp Bùi Thiên đứng vững ở nóc xe, nhìn thoáng qua đám ma vât đang đuổi theo.
Tuy số lượng ma vật nhiều nhưng cũng may hầu hết đều là ma vật bình thường, tốc độ không nhanh. Chỉ cần xe tăng tốc là có thể dần kéo xa khoảng cách với chúng.
Chỉ có năm con ma vật cấp một bám riết không bỏ, may mắn chính là trong đó có một con Du Đãng giả tốc độ không nhanh, cho nên dù không cắt đuôi được thì nó cũng chưa thể đuổi kịp ngay.
Sở Thiên Tầm thả Diệp Bùi Thiên xuống.
Người Diệp Bùi Thiên chảy rất nhiều máu, dị năng hao hết, anh nằm liệt ở nóc xe không động đậy, bả vai và cánh tay bị xúc tua của ma vật đâm thủng, thậm chí cơ thể của ma vật bị đánh gãy còn đang đâm trong người anh.
Diệp Bùi Thiên ác danh rõ ràng lại cam tâm tình nguyện hy sinh chính mình để cứu người khác sao?
Điều này điên đảo ấn tượng của Sở Thiên Tầm về anh, làm cho cô bất ngờ không biết làm sao.
Cô quỳ một gối ở nóc xe, lật người Diệp Bùi Thiên lên, năm ngón tay nắm chặt những xúc tua đang cắm trên vai anh rồi dứt khoát rút tất cả ra không chút do dự.
Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu không nhịn được bật thốt vì đau đớn.
‘Nhân Ma’ Diệp Bùi Thiên trong truyền thuyết là một quái vật không máu không thịt, anh không chỉ đối xử độc ác với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình hơn.
Nghe nói có một năm tập đoàn Thần Ái tập hợp đông đảo cao thủ vây công kẻ địch của toàn nhân loại này, hai tay Diệp Bùi Thiên bị trói chặt, anh hoàn toàn không quan tâm mà dùng cát cắt đứt hai tay, thoát đi trong cát bụi ngợp trời cùng tiếng cười ha ha.
Sở Thiên Tầm nhìn chàng trai co người lại vì đau trên thùng xe, trong lòng thầm nghĩ: xem ra tin đồn cũng không đáng tin, ít nhất trước mắt nhìn người này thật sự không khác gì người thường, cũng sẽ đau đớn, cũng sẽ mềm lòng.
Cô rút một chai nước trong túi ra đổ nước vào miệng vết thương trên vai và trên tay Diệp Bùi Thiên sau đó dùng băng gạc cầm máu rồi buộc lại.
“Không cần lo lắng, tôi… Tôi sẽ không chết.” Tiếng nói của Diệp Bùi Thiên hơi suy yếu.
“Không chết chẳng lẽ còn không bị đau à?” Sở Thiên Tầm quen thuộc buộc chặt miệng vết thương cho anh.
“Tôi đưa anh đi xuống, anh vào trong xe nghỉ ngơi đi.”
Diệp Bùi Thiên ngơ ngác nhìn băng vải trên vai, vẻ mặt khó có thể tin.
“Làm sao vậy?” Sở Thiên Tầm hỏi.
Diệp Bùi Thiên quay mặt đi, hơi mím môi nói: “Không, không có gì.”
Sở Thiên Tầm đỡ Diệp Bùi Thiên xuống khỏi nóc xe.
Phùng Tuấn Lỗi và Cam Hiểu Đan trong thùng xe lập tức vươn tay đỡ người vào trong.
“Thế nào? Bị thương nặng không? Lần này ít nhiều có cậu. Thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào. Cậu có muốn uống miếng nước trước không?” Phùng Tuấn Lỗi đưa nước và đồ ăn sang.
“Anh nên nằm xuống nghỉ ngơi một lúc đi, đều là vì bọn em mà làm anh bị thương thành thế này.” Cam Hiểu Đan đỏ mắt đắp một tấm khăn lông lên người anh.
Diệp Bùi Thiên quấn khăn lông ấm áp nằm ở góc cuối của thùng xe.
Bên cạnh anh có bạn bè, trên nóc xe có người kia đang canh chừng.
Anh cảm thấy an toàn vô cùng, dường như cũng không cần phải lo lắng những con quái vật đang đuổi theo phía sau.
Xe vận tải chạy một đường về phía trước, những con ma vật hành động thong thả dần bị bỏ xa, chỉ còn năm con ba vật cấp một là vẫn tiếp tục đuổi theo.
Cách xe tải không xa cũng có một chiếc minibus đang vội vàng bỏ chạy phía trước, trên minibus có mười mấy gã đàn ông, bọn họ liên tục nhìn ra sau, mặt mày khó giấu căng thẳng.
“Anh Uy, những người đó đuổi theo, quái vật cũng đuổi theo, xe của chúng ta không nhanh bằng bọn họ.”
Trần Uy nhìn xe vận tải trong gương chiếu hậu cùng cô gái đang ngồi xổm trên nóc xe.
Vừa rồi anh ta đã tận mắt nhìn thấy tốc độ của cô gái này.
Khiêng một người đàn ông trên vai mà còn chạy nhanh hơn cả ma vật, nhẹ nhàng nhảy lên nóc xe mà không hề thấy thở dốc.
Trần Uy từng gặp cô gái này, chính mình đã cướp một chiếc xe của cô ta, tính năng của chiếc xe đó rất tốt, đáng tiếc không chạy được bao lâu đã bị chặn trên đường, cuối cùng bọn họ không thể không bỏ nó để đi bộ một đoạn đường rất dài.
Nếu biết trước thế này đã không đắc tội cô ta chỉ vì một chiếc xe. Trần Uy thầm hối hận.
Tầm mắt của anh ta nhìn về phía cô gái đang ngồi xổm trên nóc xe cách đó không xa, cô gái kia cũng đang nhìn anh ta.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô gái trẻ kia lạnh nhạt giơ súng lục lên, bắn thẳng một phát về phía bọn họ không chút do dự.
“Đm!” Trần Uy không nhịn được chửi thề một tiếng.
Lốp xe minibus bị bắn thủng, tiếng phanh xe chói tai vang lên trên đường cao tốc, cả xe quay 180 độ mới miễn cưỡng vững lại, mấy người đàn ông trên xe hoảng loạn không kịp phản ứng.
Xe vận tải lướt qua bọn họ, nghênh ngang đi trước.
Mấy con ma vật đuổi theo sau bọn họ do dự một lát rồi từ bỏ xe vận tải, thay đổi mục tiêu sang minibus.
“Đi, lên tầng!” Trần Uy không kịp mắng chửi, chỉ phải nhanh chóng phán đoán tình thế rồi chỉ huy đồng đội chạy vào tòa nhà ở ven đường.
Sở Thiên Tầm ngồi trên nóc xe hứng thú nhìn bọn họ bỏ chạy.
Không thể không nói tên cặn bã Trần Uy làm người hơi âm hiểm nhưng vẫn có đầu óc, anh đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất trong thời gian ngắn ngủn.
Tòa nhà anh ta lựa chọn là một tòa nhà có tuổi đời không nhỏ, một con ma vật đi vào hàng hiên liền kẹt ở đó, đám còn lại chỉ có thể tụ tập ở phía sau, phát huy ưu thế quần công.
Những nóc nhà ở đây nối liền nhau, dù không ngăn cản được thì bọn họ cũng có cơ hội chạy thoát từ sân sau.
Sở Thiên Tầm vỗ nóc xe: “Mọi người lái xa một chút, tôi đi xem.”
Chỗ đó là năm viên ma chủng cấp một.
Tuy rằng ma chủng cấp một đã vô dụng với cô nhưng thu thập ma chủng từ giờ, đến sau này sẽ thành đồng tiền có giá trị trên thị trường.
Cho dù không bán thì để lại cho Giang Tiểu Kiệt, Phùng Thiến Thiến tăng dị năng cũng khá tốt, để lại cho… Diệp Bùi Thiên một cái cũng không phải không được.
Xe vận tải dừng lại, Giang Tiểu Kiệt nhảy xuống đuổi theo.
“Chị Thiên Tầm, em cũng đi.”
Diệp Bùi Thiên mặt mũi tái nhợt nhưng cũng nhảy xuống khỏi xe.
“Anh xuống làm gì? Anh bị thương nặng vậy mà, mau về đi.”
Sở Thiên Tầm không biết nên khóc hay nên cười, người này thật sự là đại ma đầu trong truyền thuyết sao? Cô đều hơi nghi ngờ mình nhận sai người rồi.
Diệp Bùi Thiên không nói lời nào, nhưng anh cố chấp chậm chạp đi theo Sở Thiên Tầm và Giang Tiểu Kiệt.
“Bố ơi, con cũng muốn đi.” Trong thùng xe, Phùng Thiến Thiến ôm cổ bố hỏi nhỏ.
“Thiến Thiến? Chỗ đó nguy hiểm lắm.”
“Chị Thiên Tầm nói chỉ có chiến đấu với ma vật không ngừng mới có thể mạnh lên được. Thiến Thiến cũng muốn mạnh lên, trở nên mạnh như chị, sau này sẽ bảo vệ bố.”
Trần Uy canh giữa ở trên hàng hiên, mồ hôi đầy đầu sắp che hết tầm mắt, anh ta dùng bóng của mình để khống chế con ma vật ngay trước mặt, cảm giác dị năng trong người đang trôi đi nhanh chóng.
Con ma vật này là loại ‘đã tiến hóa’, mạnh hơn con ma vật khác gấp mấy lần.
Anh ta chỉ có thể khó khăn ngăn chặn ma vật cử động, hoàn toàn không có cách điều khiển nó đi đánh nhau với ma vật khác.
“Mau, nhanh lên chém chết nó! Tôi không khống chế lâu được.”
“Anh Uy, da con quái vật này quá dày, chém mãi cũng không thấy chết, bọn em không biết nhược điểm của nó ở đâu.”
Đàn em của Trần Uy chen chúc trước ma vật, liều mạng dùng đủ loại binh khí trong tay đánh vào nó, con ma vật dữ tợn bị bóng của Trần Uy khống chế, tứ chi cứng đờ, người không động đậy.
Chỉ có một đôi mắt đỏ au là thỉnh thoảng chuyển động một chút, nước miếng trong miệng rơi lộp bộp xuống đất nhìn thấy ghê người.
“Anh Uy, làm sao bây giờ? Dị năng của em không dùng được, nó hoàn toàn không sợ lửa.” A Vĩ, một dị năng giả khác trong đội của Trần Uy sốt ruột nói. Anh ta chỉ có thể tạo ra quả cầu lửa nho nhỏ, không tạo được vài quả là dị năng đã cạn, hoàn toàn không tạo được thương tổn thực tế gì cho ma vật.
Trong lòng Trần Uy biết thế này là hỏng rồi, còn bốn con ma vật đang chặn ở cầu thang. Bọn họ không có khả năng đánh lại được đám quái vật đó.
“Tránh ra đi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng bọn họ.